Tranh chấp xảy ra hằng ngày trong cuộc sống, ở rất nhiều khía cạnh.
Một tranh chấp xuất hiện khi có ai đó cho rằng quyền và lợi ích của mình đang bị ảnh hưởng bởi một hoặc nhiều chủ thể khác.
Cách thức đơn giản nhất để giải quyết tranh chấp là đối thoại, đàm phán.
Đàm phán là hành vi nói chuyện, thương lượng với đối tác thông qua tiếp xúc, lời nói. Việc đàm phán luôn được ưu tiên vì đó là cách thức đơn giản nhất, tự nhiên nhất, đồng thời cũng là hiệu quả nhất để giải quyết các tranh chấp.
Vấn đề là cần phải nói những gì khi ngồi vào bàn đàm phán.
Bất cứ ai đi đàm phán cũng nên sử dụng những điểm mạnh của mình để áp đặt đối phương; đồng thời phải tìm ra điểm yếu của đối phương để làm phương tiện hỗ trợ. Tất cả nhằm mong muốn đạt được mục đích của mình.
Việc tìm ra điểm mạnh, điểm yếu của mình là tối quan trọng, và một việc quan trọng không kém nữa là điểm yếu, điểm mạnh của đối phương.
Thế nào là yếu, là mạnh.
Yếu, mạnh chỉ những ưu nhược điểm của một bên trong đàm phán. Về bản chất, đàm phán là tranh luận về quyền và nghĩa vụ giữa các bên. Các quyền và nghĩa vụ này thường là đã được pháp luật điều chỉnh. Các bên có nghĩa vụ thuyết phục nhau thực hiện tuân thủ theo quy định pháp luật.
Do đó, yếu mạnh nằm ở chỗ mỗi bên có quyền và nghĩa vụ gì theo quy định của pháp luật.